Chương 75

Thời Khắc Phòng Sói

10.617 chữ

10-06-2023

Các sư huynh đệ di chuyển bàn ghế đến viện, thưởng thức bữa cơm đoàn viên, còn chia ra một miếng bánh trung thu ngũ nhân.

Trong bữa tiệc, Vân Chân luôn suy nghĩ ăn cơm xong phải làm thế nào mới có thể ở một mình với Vân Thanh một lát, thân cận nói chuyện với hắn, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra lý do, ai ngờ cơm xong lại bị Vân Thanh chủ động kéo vào phòng, nói có thứ tốt.

Trên bàn đệ tử được bao phủ bởi một cái lồng lụa chống muỗi, Vân Thanh đi qua nhấc lên, trong đĩa sứ trắng có con cua đỏ rực, Vân Thanh chà xát tay, nói công lao với sư huynh: “Cua sông nửa đêm hôm qua đệ bắt được, lúc bận rộn trong phòng bếp thừa dịp không có người lén hấp, nó mập lắm đấy!” Dừng một chút, sợ Vân Chân chê mình keo kiệt, giải thích, “Không phải đệ keo kiệt, vì lồng cua quá cũ nên đệ mới bắt được mười con, nếu có nhiều người chia nhau thì thà hai người cùng vui còn hơn.

bảy người ăn không no… Sư huynh, huynh nói xem có đúng hay không?”

Vân Chân cũng không phải là người tham ăn, nhưng Vân Thanh nhớ tới anh, anh rất cao hứng, liền hơi hơi gật đầu: “Ừ.”

Vân Thanh giảo hoạt cười, bày ra hai chén rượu vàng rót lên, lắc lắc đầu nói: “Ăn cua phải uống rượu vàng, đây là quy củ mà lão tổ tông truyền lại, quy củ lớn quy củ nhỏ, lão tổ tông lớn hơn sư phụ, cho nên phải gạt môn quy sang một bên.”

Vân Chân dung túng đáp một tiếng, còn xoay người khóa cửa, không còn hình ảnh nghiêm nghị trước mặt sư đệ khác.

Anh rửa tay trong chậu nước, ngồi xuống bên cạnh bàn bóc cua, lấy một sợi thịt cua trắng tinh ra dùng đũa bỏ vào vỏ cua, Vân Thanh thì lấy một miếng bánh trung thu lòng đỏ trứng sen cắt làm đôi, đẩy về phía Vân Chân: “Sư huynh, hai chúng ta đoàn tụ một mình.”

Biết rõ sư đệ chỉ thuận miệng nói đùa, nhưng tim Vân Chân vẫn đập loạn xạ, anh không dám hé răng, sợ bại lộ cảm xúc chân thật, chỉ gật gật đầu, cầm lấy nửa miếng ăn.

Anh ăn rất cẩn thận, không bỏ lỡ một chút cặn nào, như thể chỉ cần ăn bánh trung thu sạch sẽ là thực sự có thể không bao giờ chia tay tiểu sư đệ.

Ăn xong bánh trung thu, anh tiếp tục bóc cua, chỉ chốc lát sau một con cua đã được làm sạch, anh liền đẩy vỏ cua về phía Vân Thanh, nói: “Ăn cái này.”

Trong vỏ cua là một ngọn đồi được xếp bằng thịt cua, một miếng mỡ cua béo rực đặt trên mũi nhọn, Vân Thanh mở to hai mắt: “Đừng để ý đến đệ, huynh ăn đi.”

“Huynh ăn xong, đây là huynh bóc cho đệ.” Vân Chân nhìn hắn, đôi mắt như mặc ngọc nhẹ nhàng chảy ánh sáng, “Tay huynh nhanh.”

Vân Thanh nghĩ cũng đúng, sư huynh nổi danh là khéo tay, chân cua này của mình còn chưa làm xong, cả con cua của anh đã được làm sạch, vì thế hắn không khách khí với Vân Chân, vui vẻ ăn thức ăn có sẵn.

Lúc bọn họ đang ăn, thỏ trắng nhảy lên chân của Vân Thanh, lại nhảy lên bàn, nghiêng đầu, tò mò duỗi chân gạt vỏ cua.

Vân Thanh đảo mắt, đè nó lại, đưa tay lấy một cái bát thuốc từ kệ bên cạnh, nhét hai chân trước của thỏ trắng vào, nói: “Thỏ huynh làm chút việc đi, mi giúp tôi nghiền nát thảo dược bên trong.”

Các loại sắc tố mà họ dùng để vẽ bùa hàng ngày đều được điều chế từ các loại quặng khoáng thảo dược, không bán sẵn, phải tự mình làm.

Thỏ trắng nhỏ nhu thuận, một đoàn mập mạp ngồi xổm trước bát thuốc, dùng hai chân trước ra sức đạp xuống, ngay cả lỗ tai cũng dùng sức, Vân Thanh chạm vào Vân Chân, hướng tiểu bạch thỏ mở miệng nói: “Sư huynh xem, ngọc thố đập thuốc, Tết Trung thu có nên cảnh hay không?”

Thỏ trắng: “…”

Vân Chân ngẩn ra, cười ra tiếng: “Thật hợp dịp.”

Vân Thanh có chút đắc ý: “Đệ thấy trên thế giới này cũng chỉ có đệ mới làm cho huynh cười ra, phải không?”

Ánh mắt Vân Chân tối sầm lại, ôn nhu nói: “Vâng.”

Vân Thanh nháy mắt mấy cái, luôn cảm thấy hôm nay sư huynh thật kỳ lạ, lại nói không ra, hơn nữa hắn không phản cảm với sự kỳ lạ này, liền lười cân nhắc, cúi đầu uống rượu ăn cua.

Rượu vang vàng không có hương vị cay như rượu trắng, khi uống không cảm thấy say, nhưng sức mạnh phía sau là lớn để lừa dối mọi người.

Tửu lượng Vân Thanh không được tốt, lại bị khẩu vị nhu hòa che lấp, bất tri bất giác uống nửa chai, không chỉ say đến ngũ mê tam đạo, thậm chí còn rắc rượu điên cuồng, tay chân cũng dùng quấn trên cột trụ không chịu xuống đất, lúc thì nói trên mặt đất có nước lớn, lúc thì nói dưới chân là vách núi.

Vân Chân bất lực buồn cười, kéo hắn ra khỏi cột, nói, “Đệ đi ngủ một chút.”

Vân Thanh liếc anh một cái, nắm lấy tay anh, sờ soạng một chút, há miệng nói nhảm một câu: “A… Hằng Nga tỷ tỷ.”

Vân Chân bị hắn sờ đến đỏ mặt, nhưng không nỡ rút về.

Vân Thanh mặt mày ủ rũ: “Tay chị thật to.”

Vân Chân: “…”

Vân Thanh chán nản nói thêm: “Còn cẩu thả nữa.”

Lộ ra thất vọng đến cùng cực.

Vân Chân bị hắn làm tức đến cười: “Vân Thanh, là huynh.”

Vân Thanh nhìn anh, hai mắt nửa mở nửa khép, chứa đựng một tầng sương mù, không nhận ra người: “Huynh là ai?”

Lông mi của hắn hơi ướt, trông đặc biệt đen bóng, lại bị gò má đỏ tươi làm nổi bật, ngũ quan thêm vài phần màu sắc so với ngày thường, đủ khiến tim người ta đập nhanh, Vân Chân liếm môi, cổ họng khô ráo từng đợt: “… Huynh là sư huynh của đệ.”

Vân Thanh liên tục lắc đầu, dụi mắt lại dụi, nhìn chằm chằm Vân Chân như nghiên cứu một vấn đề nan giải, vẻ mặt mờ mịt.

“Không nhớ sư huynh?” Vân Chân dìu hắn đến bên giường, đỡ hắn nằm xuống, cởi giày tất của hắn ra.

Vân Thanh nửa người dựa vào Vân Chân, liền quên mất nước lớn và vách đá, yên tĩnh lại theo Vân Chân đùa nghịch.

Da Vân Thanh trắng, bàn chân tự nhiên cũng trắng, có thể thoáng nhìn thấy các mạch máu dưới da màu xanh lá cây nhạt, hơn nữa hình dạng cũng sinh ra thanh tú, mặc dù có thể nhìn ra là chân đàn ông, nhưng không có cảm giác thô ráp, càng không có mùi.

Vân Chân cởi tất cho hắn cảm thấy chân hắn có chút lạnh, đầu óc anh hoiw mê mang, lúc phục hồi tinh thần đã nắm chân Vân Thanh trong tay.

Vân Thanh không phải là người có thể chịu khổ, nhưng ở trên núi thì không tránh khỏi phải đi đường núi, Vân Chân nghe hắn la hét đường núi mài chân, liền tự mình mò mẫm dùng nhung đà điểu quý giá làm đệm giày cho cậu, làm năm đôi, liền không lấy được nguyên liệu nữa.

Nhung đà điểu cực kỳ mềm mại, nuôi dưỡng đôi chân của Vân Thanh đến mềm mại, hoàn toàn không thể tìm ra là một đôi chân thường chạy trên núi.

Vân Chân nắm lấy đôi chân trơn bóng sạch sẽ của tiểu sư đệ, trái tim đập đến lồng ngực đau nhức, ý niệm trong đầu bị rượu kích thích, dần dần trở nên không chịu nổi, thấy Vân Thanh mí mắt sắp ngủ, anh có can đảm hơn, thử thăm dò gọi: “Vân Thanh, tỉnh lại.”

“ưm…” Vân Thanh không để ý tới, chỉ lắc lắc người chắp mũi chân vào lòng bàn tay nóng bỏng của Vân Chân, dường như coi tay Vân Chân như một túi nước nóng, còn nhỏ giọng lầm bẩm.

Yết hầu Vân Chân di chuyển, nhiệt huyết hỗn hợp rượu xông thẳng vào trong cơ thể, anh cắn răng một cái, đá giày lật người lên giường bên cạnh Vân Thanh nằm xuống, kéo chăn quấn hai người lại với nhau.

Thấy Vân Thanh không có phản ứng, lá gan anh càng lớn, vươn một cánh tay vòng đến eo Vân Thanh, gắt gao nhốt hắn vào trong ngực mình, khàn giọng nói: “Sư huynh ôm rồi sẽ không lạnh.”

Nói lời quá khuôn phép này xong, da mặt anh bốc cháy, tim đập đến mức ngay cả giường cũng chấn động, nhưng Vân Thanh hồn nhiên không biết.

Trung thu vào buổi tối lạnh lẽo, trong phòng lại không có bếp nấu ăn, Vân Thanh có chút lạnh lẽo, theo bản năng xoay người chui vào trong vòng tay ấm áp trước mắt.

Bị hắn chui vào như vậy, khoảng cách giữa hai người nhất thời nửa phần cũng không có, từ ngực đến chân đều dán chặt vào nhau, Vân Thanh hơi cúi đầu, dùng trán chống lên cổ Vân Chân, đây là tư thế quen thuộc khi hắn ngủ chung với Vân Chân, giống như một con mèo.

Vân Chân hung hăng nhắm mắt lại, xuất phát từ thói quen nhiều năm anh trước tiên cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng trong khoảng thời gian bế quan tra tấn dường như đem công phu nhẫn nại của anh hoàn toàn mài mòn, trong lòng anh nghĩ đến kiềm chế, cánh tay lại không tự chủ được ôm Vân Thanh chặt hơn.

Lồng ngực anh nóng bỏng, tựa như sắp nổ tung, cảm xúc mãnh liệt mênh mông kia nhất định phải tìm một lối thoát, vì thế anh áp môi đến gần tai Vân Thanh, đem mấy chữ nóng bỏng kia từ trong miệng đổ ra: “Vân Thanh… Sư huynh…” Anh hít sâu một hơi, khàn giọng nói, “Sư huynh thích đệ.”

Sư huynh thích ngươi.

——Bí mật ẩn sâu trong lòng này vừa ra khỏi miệng, Vân Chân thoải mái đến mức thân thể nhẹ hơn mấy cân.

Một số cấm chế bị vỡ nát hoàn toàn, Vân Chân thật sự nhịn không được nữa, đôi môi mỏng như có chút quả tình giật giật, ỷ vào thần trí Vân Thanh không rõ ràng, vụng về lại mãnh liệt thổ lộ tình yêu với hắn: “Huynh bế quan khoảng thời gian này, mỗi ngày đều nhớ đệ, suy nghĩ đến đều… Trái tim đều đau đớn… Cho dù đệ chỉ có thể coi ta là sư huynh, sư huynh cũng vĩnh viễn đối tốt với đệ, chỉ cần đệ đừng cùng người khác… Nếu quan hệ đệ cùng người khác tốt hơn, sư huynh sẽ bị tổn thương đến hết hy vọng, đời này cũng không cười được.”

Những lời này nghẹn quá lâu, sắp rơi xuống bị bệnh, vì vậy ngay cả khi người kia có nghe hay không hiểu, chỉ cần nói ra ít nhiều có thể làm cho anh dễ chịu hơn.

Vân Chân nói xúc động, nhấn mạnh: “Đến lúc đó cho dù đệ trêu huynh, huynh cũng không cười nổi.”

Vân Thanh mơ mơ màng màng ừ một tiếng, có lẽ đó căn bản không phải là ừm, chỉ là âm tiết vô nghĩa, nhưng Vân Chân lại giống như được khuyến khích, tự lừa mình dối người bức hỏi: “Vân Thanh, sư huynh vĩnh viễn ở bên cạnh đệ, đệ đừng hòa thuận với người khác… Được không?”

Vân Thanh không có động tĩnh gì, Vân Chân liền giống ma quỷ truy vấn không nghỉ, cuối cùng, Vân Thanh bị hắn ầm ĩ, cau mày hàm hồ phun ra một dòng chữ, dường như chỉ cầu yên lặng ngủ một giấc.

Nhưng Vân Chân không cho hắn ngủ, hắn bị rượu cùng tự nói tự tỏ tình làm cho phấn khởi không thôi, huống chi đây là trong chăn của Vân Thanh, đầy hương vị Vân Thanh, hương vị này giống như xuân dược trêu chọc anh.

Anh thở hổn hển, nắm lấy cằm của Vân Thanh, buộc hắn phải ngẩng mặt lên từ cổ của mình, tìm kiếm hai cánh môi để hôn mạnh mẽ.

Hai gò má đều đỏ ừng, Vân Thanh bất ngờ phối hợp, hắn chỉ là đắm chìm trong giấc mộng kiều diễm, Vân Chân biết rõ như thế, nhưng vẫn bị sự phục hợp này chọc ghẹo đến không thể kiềm phục được, điểm cuối cùng của anh là chính nhân quân tử không cho phép hắn thừa dịp người khác nguy hiểm, cho nên anh không dám thừa dịp người khác say rượu thật sự đem Vân Thanh như thế nào, thế nhưng…

Là một người đàn ông, tình cảm hay không là rất trực quan, không thể lừa dối, Vân Thanh đã được xúc tác bởi nụ hôn tình cảm này.

Vân Chân hiểu được điều này, một tiếng oanh trong tâm trí.

Nửa tiếng sau, Vân Chân giúp Vân Thanh thay quần áo, lập tức cuốn quần áo bẩn leen, giống như tên trộm rón rén đi ra cửa phòng, giặt quần áo trong tiểu viện.

Cuối cùng anh cũng không dám làm cái gì khác, chỉ là cùng tiểu sư đệ mê sảng giúp đỡ lẫn nhau một chút..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!